Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 2, 2020

Bạn gái à, khi đi yêu hãy cất não ở nhà...

Mình có một chút cảm thán " sao tất cả người người bạn ngoài đời đều khen mình tốt bụng, hiền lành, giỏi giang (chu toàn việc ở nhà, và công việc), cũng chả đến nổi xấu xì, mà đến nay vẫn chẳng có chàng trai nào thèm ngỏ lời yêu". Bạn mình, xinh, giỏi, khéo... mọi thứ cũng vừa phải. Nhưng khi nào nó yêu nó cũng kể, nó được người yêu nó chiều như nâng trứng. Rồi tụi mình cũng làm cuộc mổ xẻ. Mình chia sẻ - Mình có đủ khát khao để yêu không? Thật thì mình lúc cần lúc không? Mình yêu trẻ con, hoạch định có gia đình, nhưng đó là khi mình tìm thấy một bờ vai cho mình dựa vào. Mình, tự lập quá thành quen, vô tính đánh mất đi cái nữa tính của mình. Mình đã từng lên plan đi chơi, tự phóng xe, rủ đi nhậu với đàn ông... Trong khi đó, đáng lẽ ra việc này là của người đàn ông.  Bạn mình kể, tất cả nếu một người đàn ông nào muốn hẹn nó, phải đến nhà, lên plan đón nó chứ không phải là nó. Nó nói đúng "khi người ta thương thì cái gì người ta cũng làm hết" và đó là điều dễ nhất nhậ

Một người hoàn hảo

Mình có một người bạn, quen trên facebook. Mình nghĩ nó đúng như kiểu matching trên tinder ấy. Có lẽ hữu duyên.  Mình chưa gặp, chưa nói chuyện và lần này mình cũng chẳng muốn tìm hiểu người ta quá kỹ. Vứ mặc kệ, mình suy nghĩ gì nói đấy, ko cố tạo drama cũng ko cố tạo comic chi cả. Hôm nay, mình vô tình đọc cmt của bạn bạn ấy. Một câu kiểu như "A là một người tuyệt vời trên facebook".  Mình nghĩ về điều đó. Vô tình, cảm nhận của mình cũng thấy mình bị cuốn theo như vậy. Nhưng! Mình chậm lại một nhịp và suy nghĩ, câu ấy là gì? Một con người hoàn hảo trên fb có phải là con người tôta ngoài đời thực. Mình quen biết là cái duyên hay chỉ là dòng đời xô đẩy rồi cuốn vào một drama không đầu không kết?