Chuyện một người bạn
Tuần trước tôi đã cùng bạn mình gần như muốn xé toạc, vén bức màn sự thật đằng sau cái gọi là bản ngã, hững hờ của một người bạn thân chơi với nhau từ hồi đại học đến giờ. Chúng tôi lựa chọn chơi với nhau nhưng không bao giờ vượt quá giới hạn riêng tư của nhau - ai cũng có những điều không thể chia sẻ. Vậy đó. Chúng tôi không hững hờ với nhau. Nhưng chúng tôi sợ? Sợ hỏi ra bạn mình buồn. Sợ hỏi ra thì mình cũng buộc phải chia sẻ chuyện của mình. Chúng tôi châc là những người chơi với nhau kỳ quặc không quan tâm quá khứ không suy nghĩ tương lai. Vậy nhưng, chúng tôi vẫn tò mò. Và bạn cũng chia sẻ một chút nỗi niềm của mình. Tôi thở phào may mắn khi bạn chịu nói, một mặt tôi cũng không muốn đề cập đến và không muốn để bạn khó xử. Tôi như người làm hòa. Bạn kể về công việc gia đình khiến bạn ít có bữa cơm cùng gia đình. Tôi cũng thầm nghĩ, bao lâu rồi tôi có một bữa cơm đúng nghĩa? Bạn kể về chuyện em gái hướng ngoại, bạn hương nội không hợp nhau lắm. Chẳng có một tấm ảnh chung. Bạn